Mẹ ơi!
Mở đầu những bài văn về mẹ,người
ta thường viết rằng : “Trái tim mẹ là kì quan tuyệt vời nhất…” hay “Tình mẹ là
đại dương bao la…”v.v...Quả thật, kì quan, đại dương đều là những thứ vĩ đại, lớn
lao và có lẽ tình mẹ đối với nhiều người là như thế. Nhưng với con thì khác và
con cũng sẽ chẳng bao giờ diễn tả tình yêu của mẹ đối với con bằng những mỹ từ ấy.
Vậy nên, con xin phép được mở đầu bức thư này bằng một câu: “Tình yêu mà mẹ
dành cho con nhỏ bé, bình thường lắm!”
Đúng vậy, suốt mười ba năm nay,
con đã sống trong sự nhỏ bé và bình thường ấy.Thật kì lạ phải không? Nhưng thử nghĩ xem những việc làm của mẹ dành cho
con như lặng lẽ đắp chăn, chỉnh tư thế ngủ, xoa đầu khen ngợi, ủi từng cái áo,
nấu từng bữa ăn đạm bạc …có phải là những việc rất đỗi bình thường, bé nhỏ
không? Đúng, đó là những việc chẳng có gì lớn lao và cũng sẽ chẳng có gì đáng
nói nếu những việc đó không lặp đi lặp lại mỗi ngày, mỗi đêm trong mười ba năm
qua.
Mười ba năm là khoảng thời gian
quá dài để những việc đó trở thành thông lệ trong cuộc sống của con. Hay lại là
một chặng đường quá ngắn để mẹ tin rằng con đã lớn khôn. Và rồi mẹ vẫn cứ thế, vẫn
quan tâm từng thứ nhỏ nhặt của con. Vẫn nhìn con với ánh mắt âu yếm như nhìn đứa
con gái bé bỏng ngày nào. Vẫn lo lắng mỗi khi con qua đường, mỗi khi con đi đâu
đó một mình mà không có mẹ…Có lúc, con tự
hỏi mẹ có cần phải suy nghĩ, quan tâm những thứ tầm thường, bình dị như thế
không? Và đôi lúc, con đã phải bực mình vì điều đó. Bực chứ! Bực vì mẹ vẫn coi
con là đứa con nít, mặc dù năm sau con
đã lên lớp 9. Bực chứ! Bực vì mỗi lần xin mẹ đi đâu, mẹ đều gặng hỏi kĩ càng. Bực
vì lúc nào mẹ cũng lặp đi lặp lại cái điệp khúc: phải ăn uống đầy đủ,học hành
chăm chỉ…Bực vì rất rất nhiều thứ. Thế nhưng, không bao giờ con có thể giận mẹ
quá một ngày, bởi con vẫn biết rằng cuộc sống của con là những gì quý nhất trong
cuộc đời mẹ. Và mẹ có biết không, đối với con, mẹ cũng chính là cả thế giới này
đấy.
Nhưng cuộc sống lại chẳng bao giờ nhân từ với
con như mẹ. Sóng gió luôn ập đến mái ấm gia đình mình, lấy mất của con sự ngây
thơ, hồn nhiên vốn có. Để rồi đã có lúc, con trở nên lạnh lùng, bàng quang trước
mọi sự . Con tung bay trong cuộc đời như cánh chim non không nơi nương tựa. Con
phó mặc cho cuộc sống cuốn mình theo danh lợi, những thú vui vô bổ…Và mẹ vẫn âm
thầm bên cạnh con, vẫn cứ là một chỗ dựa vững chắc cho con, dù con đã vấp phạm
bao lỗi lầm. Con đã vô tình quên rằng những mất mát con phải gánh chịu chẳng là
gì so với những đau khổ mà mẹ đã phải trải qua. Rồi mẹ đã nói với con rằng mẹ
vượt qua được tất cả là nhờ mẹ có Chúa. Đấng
mà tưởng chừng con đã quên mất sự hiện diện trong cuộc sống đầy những cám dỗ
này
Mặc dù ngay từ nhỏ, con đã được
tiếp xúc với các sinh hoạt ở nhà thờ nhưng dường như theo năm tháng, tình yêu của
con đối với Chúa đã bị thay thế bằng lối
sống theo chiều hướng thế gian. Và rồi khi nhìn thấy hình ảnh mẹ, một người phụ
nữ nhỏ bé lúc nào cũng phải lo toan cho gia đình, tất bật với công việc nhưng lại
chẳng bao giờ quên bổn phận của mình với Thiên Chúa. Mẹ vẫn đều đặn đi lễ mỗi
ngày, dạy giáo lý và làm bao việc tông đồ… Ngọn lửa nhiệt thành trong con lại được
bùng cháy mạnh mẽ. Con học ở mẹ, biết tìm đến Chúa khi thành công cũng như lúc
gặp thất bại và biết tích cực tham gia các sinh hoạt ở nhà thờ…Mẹ đã đưa con
tìm về với Chúa cũng như mẹ đã giúp con nhận biết hạnh phúc đích thực của cuộc
sống là Mẹ biết không, mẹ chinh là món quà đặc biệt nhất mà Chúa đã gửi tặng
cho con. Con cảm tạ Chúa đã cho con người mẹ nhỏ bé nhưng làm được những việc
mà không phải ai cũng có thể làm được . Đồng thời con cũng cảm ơn mẹ đã giúp
con đến gần Chúa và yêu Chúa hơn. Và ước mơ lớn lao nhất của con lúc này chính
là được trở thành một người giáo lý viên như mẹ, một người vợ như mẹ và là một
người mẹ bình thường như mẹ. Mẹ yêu dấu của con ơi! .